Lòng tôi không khỏi do dự một chút, dừng bước, cơ hồ là theo bản năng nhìn về phía bên đó.

Có cứu hay không không nói đến, nhìn một cái chắc cũng không có việc gì đâu ha?

Không nghĩ tới tôi vừa mới quay đầu lại, người đang nằm trên mặt đất không biết sống chết bỗng nhiên nhảy lên giống như một con cá, duỗi tay tung ra một đám bột phấn màu xám trắng, đổ ập xuống hướng tôi đang đứng.

Tôi vội kêu một tiếng không tốt, vội đưa tay kéo quần áo xuống, một loạt cúc áo nhất thời kéo xuống, ngay lập tức mảnh bột phấn kia đã bay qua tới, đồng thời hai chân dùng sức dẫm lên mặt đất, dùng sức nhảy về phía sau.

Chuyện này cũng chính là tôi sớm có đề phòng, phản ứng nhanh chóng, ngay khi tôi vừa mới quăng quần áo ra, thỉ mảnh bụi phấn cũng đã bay tới trước mặt, một chút không lãng phí tất cả đều bị quần áo chặn lại, ngay sau đó thì quần áo rơi xuống đất, trên đó đã bị ăn mòn thành một cái lỗ bự.

Người nọ cũng đã đứng vững ở trước mặt, cười dữ tợn nhìn chằm chằm tôi, trên mặt đầy những vết sẹo dữ tợn.

Gia hỏa này không phải người khác, đúng là Luyện Cốt Nhân Mã Cửu.

Đáng chết, tôi còn tưởng rằng ông ta dùng người khác tới hại tôi, không nghĩ tới vậy mà lại tự mình ra trận, trong lòng tôi thầm mắng, đang muốn cất bước tiến lên, bỗng nhiên dưới chân đau xót, cúi đầu nhìn không khỏi chấn động, chỉ thấy trên mắt cá chân của tôi đang có một con rết bự bám trên đó.

Tôi nhất thời giận giữ, dùng chân dẫm nát nhừ con rết kia, Mã Cửu dùng giọng nói nghèn nghẹn ha ha cười nói.

- Tiểu tử, ngạc nhiên lắm đúng không, biết đây gọi là cái gì không, khó lòng phòng bị đấy.

Tôi chịu đựng đau đớn ngứa ngáy khó chịu truyền tới từ dưới chân, mắng.

- Cái phế nhân nhà ông, cho rằng như vậy là có thể thắng sao, cái tên nuôi sâu kia đâu rồi sao không dám ra mặt gặp người.

Tôi nói chuyện, vừa mở miệng đã lặng yên lấy viên châu kia ra khỏi, cúi người cầm hạt châu lăn vài cái trên mắt cá chân đang sưng lên kia.

Kỳ thật tôi biện pháp này hoàn toàn là học hỏi được ở trên truyền hình, không nghĩ tới hạt châu kia lăn hai vòng trên mắt cá chân, cái loại cảm giác kỳ ngứa khó nhịn đau đớn liền giảm bớt một ít, đồng thời hạt châu kia cũng từ màu xám trắng biến thành màu hơi đen.

Quả nhiên có hiệu quả, trong lòng tôi vui vẻ, Mã Cửu hừ lạnh nói.

- Đừng tưởng rằng có cô gái nhỏ kia giúp cậu là được, ngay cả lão nhân họ Chung kia đều bị chúng tôi thu thập, cậu có bản lĩnh làm được gì?

Tôi không có đứng dậy, thừa dịp ông ta cùng tôi nói chuyện, dùng hạt châu kia hút hết độc tố từ miệng vết thương ra, đồng thời nói.

- Vui đùa cái gì vậy, Chung lão gia tử đang êm đẹp, hiện tại đang ở trong nhà hưởng phúc, ông cho rằng ông khoác loác như thế là không ai biết được sao?

- Hắc hắc, chuyện này chắc cậu cũng không biết đâu, là do ông ta đánh không lại chúng tôi, mới hốt hoảng chạy trốn, hừ, hôm nay chúng tôi tìm tới cậu, chính là phải báo thù cho cổ vương lão huynh, ngày đó cậu ở Trường Bạch Sơn giết cổ mẫu của anh ấy, hại anh ấy uổng mất mấy năm tâm huyết, hôm nay cũng sẽ để cho cậu nếm thử tư vị trăm độc phệ thể.

Mã Cửu nói, tôi còn tưởng rằng kế tiếp ông ta lại có thủ đoạn gì, không nghĩ tới ông ta lại xoay người chạy đi mất.

Tôi há có thể để cho ông ta chạy trốn, nếu đã đuổi tới nơi này, phía trước chính là đầm rồng hang hổ cũng muốn xông vào một lần, lại nói bây giờ tôi có hạt châu bảo bối có thể giải độc này, quả thực là giống như thần trợ, tôi còn sợ ông ta cái lông gì?

Tôi chịu đựng đau đớn trên chân, la lên một tiếng.

- Đừng chạy, bảo cổ vương ra đây gặp tôi.

Mã Cửu không nói lời nào, xoay người nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, chạy nhanh chóng vô cùng.

Tên hỗn đản này, tôi cắn chặt răng, nhanh chân tiếp tục đuổi theo, tuy rằng có hơi chút khập khiễng, nhưng thật ra độc tính cũng tan đi khá nhiều rồi.

Phía trước lại không hề có Hóa Cốt Phấn của Mã Cửu xuất hiện, tôi tưởng rằng ông ta cũng chỉ còn nhiêu đó mà thôi, vì thế buông lỏng tâm thần đuổi theo phía sau, chỉ thấy bóng dáng ông ta rẽ liên tục trong rừng, đông rẽ một cái, tây vòng một chút, trước sau khoảng cách tôi không xa không gần, thật giống như là đang cố ý dẫn tôi đi qua đó vậy.

Tuy rằng trong lòng tôi nghi hoặc, nhưng vì Tân Nhã, cũng đành phải vậy, lập tức đuổi theo Mã Cửu lại chạy ra thật xa, chỉ thấy ông ta dừng chân trước một cục đá lớn một lát, quay đầu lại nhìn tôi dần dần đuổi tới gần, thả người nhảy xuống, thân hình chỉ vừa lóe lên đã biến mất.

Rất nhanh tôi cũng chạy tới bên tảng đá kia, vòng qua đi nhìn thử, thân ảnh Mã Cửu là hoàn toàn biến mất, nhưng là trên mặt đất lại có một người nằm ngửa mặt lên trời, không, hẳn là một khối thi thể.

Lần này tuyệt đối là thi thể thật sự, bởi vì ngực bụng người này đều đã bị đào móc, nội tạng bên trong rỗng tuếch, lại có một thứ gì đó đen tuyền, ở bên trong hơi hơi mấp máy, nhìn qua rất là ghê tởm.

Tôi kiềm chế tâm tình nôn nóng, lặng lẽ đi qua, ở khoảng cách mấy mét cách thi thể thì ngừng lại, chăm chú nhìn thật kỹ, nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, ngực một trận quay cuồng, thiếu chút nữa phun ra tất cả đồ ăn tối hôm qua.

Chỉ thấy bên trong khoang bụng của thi thể kia, thình lình bò đầy một loại sâu to như ngón tay màu nâu đen, mỗi con đều rất mập mạp, ở khoang bụng thi thể không ngừng mấp máy, rất rõ ràng, chúng nó đã ăn sạch sẽ lục phủ ngũ tạng của thi thể kia rồi.

Tôi theo bản năng lui ra phía sau vài bước, trong lòng bùng lên tức giận, ngửa đầu kêu to.

- Mã Cửu, cổ vương, hai người các ngươi lén lút không dám lộ diện, làm sao gọi là có bản lĩnh, có gan thì ra đây, một mình tôi đánh hai người các người, chẳng lẽ cá người là sâu, cả ngày chỉ dám núp trong kén hay sao?

Tôi nói dứt câu, không nghe thấy có người đáp lại, mà đám sâu trong khoang bụng thi thể kia lại ong lên một tiếng, cùng nhau dựng cánh, che trời lấp đất bay về phía tôi đang đứng.

Mẹ ơi, tôi nhịn không được mà lắp bắp kinh hãi, đám sâu này có linh tính như vậy sao, tôi mắng chủ nhân chúng nó, mà nó đều có thể nghe hiểu được hả?

Tôi chưa nói hai lời, xoay người liền chạy, đám sâu này nhìn qua ít nhất cũng có mấy trăm con, vây ở một chỗ bay lên nhìn rất là đồ sộ, đen nghìn nghịt một mảnh, tôi biết mấy thứ này mới vừa ăn nội tạng người nọ, trong lòng ghê tởm một trận, nếu như bị đuổi theo, chỉ sợ tôi cũng sẽ có kết cục như người kia thôi.

Nhưng mà một chân tôi đã không linh hoạt, những cái con sâu đó bay lại nhanh, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, tôi bất đắc dĩ xoay người, cắn chặt răng, móc ra một cái Phá Tự Phù, hét lớn một tiếng, phất tay ném ra ngoài.

- Oanh!

Tiếng nổ mạnh trong dự kiến vang lên, sâu đầy trời bị nổ sôi nổi ngã xuống, mủ huyết ô vật văng đầy đất, tản mát ra một luồng khí vị làm cho người khác buồn nôn. Trong ngực tôi cảm thấy ghê tởm, che mũi lui ra phía sau vài bước, vừa vặn dựa vào một thân cây, nhưng mấy con sâu kia cũng không chết hết, còn có mấy con lọt lưới chấn cánh nhào lên, tôi đang muốn quăng ra một cái Phá Tự Phù, cánh tay vừa nhấc, bên cạnh bỗng nhiên có thứ gì lôi kéo cánh tay của tôi, tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy một con rắn nhỏ to bằng hai ngón tay màu xanh lá đang quấn trên cánh tay tôi, miệng phun lưỡi, đang làm bộ há miệng muốn cắn.

Trong lòng tôi hoảng hốt, vội vàng vận lực lôi kéo, thanh xà kia không chút khách khí, nhanh như tia chớp nhảy ra, tôi chỉ cảm thấy mu bàn tay đau xót, dùng sức quăng con rắn ra khỏi cánh tay, nhìn lại trên mu bàn tay, đã xuất hiện hai cái dấu răng thật nhỏ, một tia máu đen từ miệng vết thương thấm ra.

Con bà nó, tôi cố nén đau đớn, phủi tay xử lý mấy con trùng đang bay kia, lại nhìn thấy thanh xà đã leo lên cây cao, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Đáng chết, hai tên gia hỏa này vì đối phó tôi mà cũng hao tổn tâm huyết, nơi chốn bẫy rập bên trong có bẫy rập, tôi vừa mới không cẩn thận lại để rắn cắn, mà con rắn này có vẻ lợi hại hơn con rết kia, chỉ qua một lát mà cánh tay tôi đã không thể điều khiển được nữa, chỉ thấy một cái hắc tuyến từ mu bàn tay kéo dài lên phía trên, khi tôi xử lý mấy con sâu kia xong, cánh tay đã hoàn toàn không động đậy được, mà cái hắc tuyến kia cũng đã kéo dài tới tận khuỷu tay.

Tôi vội lấy ra hạt châu, lăn lăn trên mu bàn tay, chỉ mới qua một thời gian ngắn mà cả người đã cảm thấy tê mỏi, còn may là hạt châu kia cũng đi thần kỳ, lăn lộn ba vòng, thì thấy hắc tuyến kia dần lui xuống phía dưới, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng lui về tới trên mu bàn tay, rốt cuộc dần dần hoàn toàn biến mất.

Hạt châu này quả thực chính là Thần Khí, trong lòng tôi hưng phấn vô cùng, chỉ cảm thấy cánh tay dần dần khôi phục hoạt động, từ hai cái miệng vết thương nhỏ kia, cũng chảy ra máu màu đỏ sậm, cuối cùng cũng không có việc gì.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn hạt châu, cũng đã từ màu xám trắng, biến thành màu tro đen.

Tôi âm thầm cảm kích u Dương Dương, nếu không phải cô ta xuất hiện hỗ trợ, chỉ sợ hiện tại tôi đã xong đời.

Chung quanh lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, tôi lấy lại bình tĩnh, không còn có lộn xộn, trong lòng thầm suy nghĩ, không thể cứ như thế này mãi được, rõ ràng là Mã Cửu dẫn tôi vào con đường chết mà, nếu tôi cứ ngốc nghếch mà chạy theo sau đuôi, chẳng những đuổi không kịp, sớm muộn gì cũng bị bọn họ đùa chết.

Một trận gió lạnh xẹt qua, trên người tôi rét run, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi áo ngoài đã quăng ra ngoài, hiện tại tôi chỉ mặc một cái áo len.

Tôi nhíu nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng vừa động, toát ra một cái chủ ý.

Tôi lặng lẽ lắc mình trốn ở đằng sau tảng đá kia, từ túi Càn Khôn lấy ra một lá bùa, nhẹ nhàng dán ở trên người chính mình ……

 

0.65157 sec| 2426.188 kb